Đề bài: Em hãy suy nghĩ về câu “Mở cửa sổ ra!”, liên hệ bài “Người trong bao” của SêKhốp
Bài làm
Mở cửa sổ ra! Một thói quen của tôi kể từ khi các bạn nhà hàng xóm dọn đến kế bên và dạy tôi mở cửa sổ ra lúc thức dậy và trước lúc đi ngủ. Tôi nhìn mọi thứ qua ô cửa số. Trông tất cả đều đáng yêu. ĐÚng là trần thế đẹp như cái nhìn của Xuân Diệu. Nhưng đã từ rất lâu rất lâu, ô cửa sổ nhà hàng xóm đã không mở lần nào nữa.
Mở cửa sổ ra! Một câu nói tưởng chừng như đơn giản, một hành động nhẹ nhàng nhưng với một vài người nó lại là cả nỗi sợ hãi đặc biệt là tôi. Trước đây tôi chẳng dám mở cửa sổ ra vì sợ mọi người sẽ thấy mình, sợ mình sẽ thấy nhiều người. Tôi lo sợ đủ mọi thứ, càng lớn, tôi càng hiểu ra rằng không quan trọng việc người khác nhìn mình mà cái đáng quí là ta nhìn được trọn vẹn cuộc sống xung quanh. Dù nắng, dù mưa tôi luôn mở toang cửa sổ như con người gặp khó khăn thì mở toang cánh cửa lòng để tiếp nhận tương lai và đưa ngày hôm qua đi vào quá khư. Đôi mắt cứ nhắm lại mãi thì làm sao cánh cửa mở, nếu không nhìn thẳng vào khó khăn thì cửa sổ sẽ khép lại trước gió mưa. Cánh cửa như tấm lòng con người. Nếu cứ mãi khép kín thì nỗi buồn vẫn là nỗi buồn, còn mở cửa ra thì gió sẽ cuốn nổi buồn đi, thỏi hạnh phúc vào.
Cậu bạn hàng xóm vì muốn giữ mãi hạnh phúc trong ô cửa sổ nên từ ngày đó cậu khép cửa sổ lại giấu cho mình, để không ai lấy đi mất. Nhưng thời gian trôi đi, con người sẽ lớn, sẽ đổi thay hạnh phúc ngày xưa mà cậu ích kỉ giữ gìn, theo thời gian đã tan biến. Để rồi cửa sổ đó vẫn khép, hạnh phúc đã không còn, lửa lòng của cậu cũng đã tắt từ lâu. Mất đi hạnh phúc của gia đình, một nỗi mất mát to lớn, cậu co mình trong sự đau đớn cô đơn. Cậu ấy sợ tổn thương lần nữa. Cậu ấy yếu đuối trước giông bão cuộc đời. Tôi luôn mong chờ một ngày nào đó cậu ấy lại mở cửa sổ và mỉm cười. Tôi đã đợi rất lâu, rồi một ngày kia, cánh cửa gỗ, sơn trắng cũng mở ra, cậu bạn thuở bé của tôi giờ đã khác, lớn hơn, chững chạc hơn và quan trọng là cậu đã vượt qua nổi đau trong lòng.
Chẳng ai biết, cậu đã làm thế nào để vượt qua bản thân, chắc hẳn cậu đã có một hạnh phúc mới và đều quan trong là cậu đã biết chiến thắng bản thân, vượt qua nghịch cảnh. Chỉ mong rằng cậu ấy không ích kỉ, giữ hạnh phúc cho riêng mình nữa. Cậu ấy là tấm gương tốt cho chúng ta noi theo.
Ai cũng biết đến ca sĩ Phi Nhung, tuy nhiên tuổi thơ của cô cũng trãi qua nhiều sống gió Tuổi thơ nghèo khổ nên cô đã mở rộng tấm lòng với các em nhỏ mồ côi. Những gì tải qua trong đời đã được cô ươm mầm cho các em nhỏ, dạy các em ấy, mở rộng cửa sổ, đón nhận yêu thương. Phi Nhung đã một mình nuôi sống 5 em và nhận nuôi 15 đứa trẻ mồ côi. Tấm lòng cô thật nhân ái. Khó khăn sẽ được tình thương bồi đắp, yêu thương sẽ duy trì sự sống. Có mấy ai dám đối mặt với cuộc sống. Có những người tìm đủ mọi cách để trốn chạy, không sẵn sàng chấp nhận thất bại. Ngay cả bản thân tôi còn không thể chấp nhận hiện tại, luôn chạy trốn về quá khứ, nhưng nhiều người dạy rằng nên mở cửa tấm lòng thì những khó khăn sẽ không là gì. Khi vấp ngã, họ sợ hãi, buông xuôi, mặc cho số phận đẩy đưa và sống cuộc đời co rút mình trong vỏ bọc.
Như câu chuyện về Bêlicốp của SêKhốp. Cuộc sống Bêlicốp bị bó hẹp trong một vỏ bộc mà cho đến khi chết, ông vẫn giấu mình trong chiếc vỏ bọc an toàn. Đó là do Bêlicốp đã đóng chặt cửa sổ tâm hồn ông, Ông sống một cuộc đời u ám, ông được coi như là thất bại của con người, những người đó biết sợ hãi, không dám nhìn vào thực tế.
Cuộc sống con người sẽ là sắc màu rực rỡ khi cánh cửa cuộc đời, đón nắng sớm ấm áp, và điểm thêm một chút cầu vòng của mưa. Cuộc sống hoàn hảo, khi chính ta chiến thắng bản thân. Mở toang cánh cửa vào tương lai.
Tôi yêu cuộc sống tôi đang có, yêu sắc màu ở bên ngoài ô cửa sổ. Có năng hay mưa thì cũng chỉ thoáng qua, giông tố cuộc đời còn giang khó hơn nhiều. Nếu đã chiến thắng cuộc sống thì một ít mưa, gió, có là gì. Người ta đi về phía trước và hướng về tương lai, chứ đừng nên tìm về quá khứ. Để cuộc sống này là có ý nghĩa và tràn đầy sức sống thì hãy: Mở cửa sổ ra! Điều tuyệt vời sẽ đến.
T.Q